NguoiLinhGiaXaQueHuong

Đà Nẵng Ngày Về

Đà Nẵng Ngày Về


(Nhân được tin Th/U Lục, cựu ĐĐP ĐĐ1; cựu Sĩ Quan Phát Ngân; cựu Sĩ Quan Hành Quân thuộc TĐ79/BĐQ đã qua đời sau những năm dài bệnh hoạn. Những dòng này, là những lời muộn màng, thay cho câu trả lời bằng hữu và Th/U Lục câu hỏi “Sao lâu lắm không thấy về Đà Nẵng?”.)

Văn Lan

Tôi nhớ mãi, những khi về Đà Nẵng.
Theo lời nàng, vờ xin phép Thầy Cô.
Nhớ giầy “sô” quýnh quíu bám sân trường.
Thương Hoa Rừng lạc trong Vườn Áo Trắng.

Tôi nhớ lắm - Trời ơi - Tôi nhớ lắm.

Nhưng không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Biết sông Hàn, còn có nhớ tôi chăng?
Hàng cây xưa, có ngoảnh mặt cuối đầu?
Như con phố, (đã) mang tên phường thảo khấu.

Tôi không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Mặt mủi nào nhìn lại Bóng Chinh Nhân,
còn thiết tha lưu luyến chốn dương trần.
Mộng chưa tròn, nên hồn còn vương vấn.

Tôi không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Làm sao tôi đối diện bạn bè xưa.
Thằng lên non, khổ biết mấy cho vừa.
Đứa xuống biển, mần chi mà cực rứa.

Tôi không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Bến tàu nao gợi lại những niềm đau.
Gặp lại tôi chết lịm dấu chiến bào.
Thôi binh lửa, lệ tôi sao đượm máu.

Tôi không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Lòng rưng rưng, gặp bé đứng bên hè.
Bé xin ăn trên đất tổ quê cha.
Tôi no ấm vì tôi xa đất mẹ.

Tôi không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Nghe ngậm ngùi thân gái sớm bôn ba.
Tha phương kiếm ăn, nuốt lệ xa nhà.
Nhắm mắt đưa chân, lấy chồng xứ lạ.

Tôi không thể, chưa thể về Đà Nẵng.
Xót xa đời, phận thấp cổ thế cô.
Người thiêu thân, bởi mất cửa mất nhà,
Kẻ thương tật, vì liều mình giữ đất.

. . .

Bạn ơi!

Khi ra đi, chỉ nghĩ ngày trở lại.
Mang cờ vàng dựng trên đỉnh Tiên Sa.
Để bình yên, no ấm đến mọi nhà.
Chỉ ngày đó tôi mới về, bạn ạ!

Vâng! Đến ngày đó mình mới về, bạn ạ!